🗓️25/06/2018 - Nguyễn Thị Thiều Vân
Càng lớn con người ta càng có định nghĩa khác nhau về sự trưởng thành. Chẳng ai có thể chắc chắn rằng định nghĩa của mình là đúng và càng không có sự đúng sai cho những quan niệm này. Cuộc sống cứ thế vội vã trôi đi, chúng ta ai cũng hối hả và tất bật với cuộc sống của riêng mình. Liệu có ai dừng lại và cảm nhận về những giá trị của sự trưởng thành và tìm kiếm cho mình một định nghĩa chính xác về nó chưa. Với một cô gái tuổi đôi mươi như tôi sự trưởng thành là......
Trưởng thành phải đến từ sự phát triển trong suy nghĩ của mỗi người và đa số đều bắt nguồn từ những trải nghiệm sống riêng trong cuộc đời chúng ta.
Trưởng thành là khi nhận ra rằng ta đã không còn những vô tư, hồn nhiên của ngày còn nhỏ mà thay vào đó tâm trí đã dần lấp đầy những trăn trở về ước mơ và biết bao dự định về tương lai nhưng tuyệt nhiên chẳng muốn chia sẻ cùng ai cũng chả buồn than vãn mặc phải làm bạn với cô đơn. Bản thân luôn âm thầm nỗ lực từng ngày để chứng minh cho moi người xung quanh thấy được thành quả mà mình đạt được. Dẫu kết quả cuối cùng có thất bại thì vẫn chấp nhận bởi bản thân đã dốc hết sức với đam mê. Đó phải chăng chỉ là thử thách trên con đường đi đến thành công bởi ta hiểu cái giá của sự thành công là việc trải qua của rất nhiều những ngày không thành công. Chỉ cần cố gắng kiên trì đến cùng và không từ bỏ thì mỗi thứ sẽ trở nên tốt hơn có khi tốt đẹp hơn những gì ta nghĩ.
Trưởng thành là khi nhận ra rằng Nhà là nơi bình yên nhất mà ta có thể trở về lúc chán ngắt những dối lừa ngoài kia. Ba, Mẹ là những người duy nhất yêu thương ta vô điều kiện. Họ sẽ vui với ta những niềm vui nho nhỏ và chia sẻ với ta những nỗi buồn không tên. Trưởng thành là khi những chuyến công tác xa nhà liên miên vẫn không quên thói quen gọi điện về cho họ chỉ để biết họ vẫn luôn sống mạnh khỏe và hạnh phúc. Mặc sóng gió ngoài kia có xô ngã ta thế nào đi chăng nữa nhưng nó rồi cũng sẽ dừng lại trước cánh cửa ngôi nhà bình yên ấy – nơi ta được che chở và yêu thương.
.....
🗓️11/07/2018 - Vũ Thị Hảo
Từ khi còn bé, chắc hẳn ai trong mỗi chúng ta đều được người lớn nói rằng: “ Lớn lên rồi con sẽ hiểu”. Bản thân tôi cũng vậy. Có quá nhiều điều muốn hỏi, có quá nhiều thắc mắc mà dưới con mắt của trẻ thơ, thật khó để tìm ra được câu trả lời. Một đứa nhóc con cứ lẽo đẽo theo sau chân mẹ, hỏi mẹ đủ mọi thứ chuyện trên đời: Mẹ ơi tại sao con lại được sinh ra, mẹ ơi tại sao cây lại màu xanh, Và….tại sao con lại trải qua những thứ không tốt đẹp cho lắm?
Tôi sinh ra trong một gia đình đông con, nhà có 6 chị em lận. Đến nỗi mà mỗi khi ai đó vô tình biết được, đều cười phá lên: Sao thời buổi này mà lại đẻ nhiều thế nhỉ? Câu nói mà người ta xem là vui đó khiến một đứa nhóc 9 tuổi như tôi cảm thấy khó chịu vô cùng. Tự dưng đâm ra tôi ghét cả hai em út, ghét cả bố mẹ. Rồi những ngày mưa gió, tôi chỉ ao ước 1 lần được bố mẹ đưa đi học như những bạn khác nhưng không được, bố mẹ tôi bận lắm. Ngày nắng thì ra đồng: trồng ngô, cấy lúa, làm cỏ…, ngày mưa thì tranh thủ nhặt hạt đỗ, hạt ngô, khâu vá… theo tôi thấy thì chẳng ngày nào bố mẹ không có việc cả. Khi mẹ sinh em út thì em thứ Năm mới được 2 năm tuổi. Nghiễm nhiên tôi trở thành big mama giữ chức vụ chăm sóc hai em vì chị cả và chị hai thì phụ ba mẹ ngoài đồng. Mẹ tôi sinh gái út được 15 ngày đã phải ra đồng đi làm. Tôi ở nhà 2 nách 2 em: Vừa bế em út, lúc hắn ngủ thì cho em năm ăn cháo, uống sữa. Khi út lớn hơn 1 chút thì cứ định kì ngày 4 lần sáng 2 lần, chiều 2 lần bế em ra đồng để mẹ cho em bú rồi lại bế về đều đặn. Nhiều khi ham chơi lại tạt té hàng xóm, đến lúc hắn khóc “tru tréo” lên mới vội vàng hộc tốc lấy nón che rồi bế em ra đồng. Tôi sợ bế em kinh khủng, đến mức ngày nào cũng cầu trời khấn phật mưa thật to để mẹ ở nhà không ra đồng được, mẹ bế em thế là chạy tót đi chơi. Rồi rất nhiều sự việc khác nữa… Tôi rút ra kết luận tôi là tôi cực kì ghét mẹ đẻ em bé. Đến mức mà khi mẹ trêu là mẹ sinh thêm em nữa nhé, tôi trả lời đầy quyết liệt: Mẹ đẻ nữa con bỏ nhà đi cho coi. Tôi vẫn kiên định suy nghĩ đó đến hết những năm tháng cấp hai.
Mỗi ngày một khó khăn, tiền ăn, tiền học, tiền sinh hoạt đổ dồn hết lên vai bố mẹ. “Đó là thời gian khủng hoảng của bố tôi”. Mẹ tôi nói vậy. Nhưng tôi thì không hiểu cho lắm. Chỉ thấy hàng ngày bố không phụ giúp mẹ gì cả, cứ đi đâu đến tận tối khuya mới về. Tôi hỏi, mẹ không nói gì. Đến một ngày, tôi quyết định đi theo bố và phát hiện ra sự thật kinh hoàng: Bố tôi đi đánh bạc. Tá hỏa chạy về mách mẹ, nhưng thực ra mẹ tôi đã biết từ lâu rồi. Bố sa vào cờ bạc, người ta nói quả không sai: “đánh đề ra đê mà ở”, gia đình đã nghèo lại càng khổ thêm. Chuỗi tháng ngày đó, tôi cảm thấy ghét bố lắm, ghét kinh khủng lắm. Càng thấy mẹ vất vả bao nhiêu tôi càng thấy bực mình bấy nhiêu. Có nhiều người khuyên mẹ tôi là ly dị đi nhưng mẹ không chịu. Tôi thì ủng hộ, vì trong đầu óc đứa trẻ non nớt của đứa trẻ tôi chỉ nghĩ rằng, chia tay bố, mẹ sẽ không phải khóc thầm hàng đêm, không phải trông ngóng bố về và không phải lo kiếm tiền trả nợ nữa…
Nếu bạn hỏi tôi ghét nhất con vật gì, thì không nghi ngờ gì nữa đó là con bò, chính xác là con bò. Khi các em tôi đã đủ lớn và có thể tự chơi được với nhau. Vào kì nghỉ hè, như người ta sẽ được bố mẹ cho đi đây đi đó, riêng tôi được giao một trọng trách khác đó là chăn bò. Bạn cứ hình dung như thế này: Bất kể ngày nắng hay ngày mưa, sáng 6 giờ ba chục dắt bò ra đê, chiều 18 giờ cho bò vào chuồng. 1 cái nón, 1 cái que, tôi oanh tạc khắp các mặt trận. Chỉ thích đến mùa gặt xong, cánh đồng rộng mênh mông lại không sợ bò ăn phải ngô, phải lúa nhà người ta, thả bò vào đó rồi tha hồ đi chơi: Bắt cào cào, đánh đáo, trọi gà…Ghét nhất là khi trưa đang ngủ dở mắt mà bố mẹ cứ gọi inh ỏi dậy đi chăn bò, nhiều khi đêm ngủ mê giật mình tỉnh dậy: Chân thừng (đây là cách mà quát con bò khi nó dẫm vào thừng cột ở mũi và ở cổ) rồi lại lăn ra ngủ tiếp. Trong khi những đứa bạn tôi, nghỉ hè bọn chúng đi chơi, đi nghỉ mát thì tuổi thơ tôi gắn liền với những con bò. Sau mùa hè đấy, tôi lại rút ra thêm một kết luận nữa đó là do bố mẹ đẻ nhiều, vất vả, không quan tâm đến con cái, khiến con cái phải chịu khổ. Tôi lấy làm hậm hực lắm.
Dưới con mắt trẻ thơ, tôi tự phong cho mình cái chức danh: “Đứa trẻ bất hạnh nhất xóm ven đê”.
Sau này, Khi tôi vô tình đọc được cuốn sách những chiến binh cầu vồng - đó cũng là quãng thời gian tôi đã tốt nghiệp đại học và đi làm. Lục lại những trang kí ức của quá khứ, tôi chợt nhận ra rằng: Mẹ ko đc ở cữ, bố cờ bạc vì muốn kiếm nhiều tiền. Nhưng còn đất, đất thì sao? Ah, tôi quên chưa kể với các bạn nhà tôi đất rộng lắm, hẳn...hecta cơ, thế sao giờ tôi lớn rồi, tôi thiết nghĩ tại sao hồi đó bố mẹ ko bán đất đi nhờ? phải chăng mình đã nhìn sự việc một cách đơn chiều, phải chăng sâu thẳm trong lòng bố mẹ, có những nỗi buồn mà tôi chưa biết tới?
Những ngày tháng hậm hực vì phải bế em, tôi đâu biết rằng nhẽ ra người phụ nữ sinh xong cần phải được ở cữ, giữ gìn sức khỏe mà mẹ tôi chỉ ở cữ được 15 ngày, mà cũng không biết 15 ngày đó có phải là ở cữ không nữa. Tôi cảm thấy xấu hổ mỗi khi có người hỏi: “Nhà có bao nhiêu anh, chị em”. Nhưng tôi đâu biết rằng, bố mẹ phải chịu áp lực rất lớn từ phía ông bà nội, vì bố tôi là con trưởng. Và bố mẹ cũng có vui đâu, khi thấy con nhà mình nheo nhóc, không bằng chúng bạn, chúng bè. Ở làng quê nghèo khi mà cách nhìn nhận của mọi người còn hạn chế: Rất nhiều người đã khuyên mẹ tôi bỏ cái thai đi khi biết đó là con gái. Nhưng mẹ tôi cương quyết nhất định giữ lại, dù cho vất vả, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Nghĩ lại, tôi thấy khâm phục mẹ lắm.
Những ngày bố đi đánh bạc, đã có những lúc tôi chỉ mong bố đi làm xa thật xa để mẹ đỡ buồn lòng. Nhưng bạn ạ, ẩn sâu trong trái tim bố, bố chỉ mong sao kiếm được tiền để lo cho các con ăn học. Bố tôi đã thực sự bế tắc. Nếu không vì chúng tôi, bố cũng sẽ không phải như vậy: Bị mọi người chỉ trích, bị các con xa lánh. Đến bây giờ, tôi mới thực sự hiểu được câu nói: Vì con, bố mẹ có thể hi sinh tất cả, vì con dù là đường cùng, bố mẹ vẫn vượt qua được, chỉ là đôi khi lựa chọn đó chưa thực sự đúng.
Còn về câu chuyện con bò thì sao? Nhà tôi hiện giờ vẫn đang nuôi bò và tôi lấy làm hãnh diện về điều đó lắm. Không còn cảm thấy bất hạnh khi mãi cứ phải đuổi theo đít bò, tôi đã thực sự hiểu ra rằng: Bố mẹ đã phải cố gắng nhường nào để chúng tôi có thể đến trường học hành như bao bạn bè khác. Những ngày cuối tuần về quê, tôi vẫn thường xuyên cắt cỏ, cho bò ăn, vắt sữa bò….
Còn việc bán đất thì sao? À đúng rồi, tôi quên chưa kể với các bạn, nhà tôi có nhiều đất lắm. Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao hồi đó nợ nần chồng chất, con cái nheo nhóc bố mẹ tôi không bán đất đi để trả nợ? Phải chăng dù là con nhóc 9 tuổi hay bây giờ 23 tuổi rồi, tôi vẫn chưa thực sự trưởng thành trong mắt bố mẹ?
Đối với tôi, trưởng thành chính là khi bạn có thể hiểu những điều bố mẹ chưa nói ra, là khi bạn nhận ra đằng sau sự hà khắc là cả một tấm lòng hi sinh vì con cái. Và trưởng thành, là khi bạn dành cho cha mẹ tình cảm, hành động yêu thương chỉ cần bằng 1/10 tấm lòng của cha mẹ dành cho bạn, tôi nghĩ như vậy là quá đủ rồi. Chẳng thế mà có câu ca dao như thế này:
“Một mẹ nuôi được mười con
Mười con bỏ mẹ trong ngàn xót xa
Trai cả uống rượu la đà
Tối tăm chẳng biết cửa nhà là đâu
Nào con, nào rể, nào dâu
Trai thì sợ vợ, gái âu nể chồng”
🗓️07/08/2021 - CauNhoit
"Nếu ai có được tình yêu vào tuổi đôi mươi, thì hẳn đó là một tình yêu đẹp nhỉ! Vì lúc đấy, ta không còn sự bồng bột của tuổi trẻ non nớt, và cũng không chịu áp lực tài chính khi bước vào đời". Một câu nói mình đã nghe từ rất lâu và không biết từ lúc nào đã trở thành suy nghĩ của mình mỗi khi nghĩ về "tình yêu". Vì sao ư? vì nó chuẩn không cần chỉnh chứ sao, haha, ít nhất là đối với mình. Đúng vậy, mình, cũng như đa số mọi người, đã có một tình yêu đẹp vào những năm tháng đại học. Nhưng đừng hiểu lầm nhé, mình không có ý khoe mẽ chuyện tình của mình đâu. Điều mình chia sẻ ở đây là sai lầm của cậu bé tự cho mình là "trưởng thành" khi ấy!!!
Bọn mình cùng chung một câu lạc bộ, nhưng vì khác ban nên mình
cũng không biết cô ấy đâu. Cho đến một ngày, trùng hợp là bọn mình cùng được bầu làm đứng chính của một sự kiện của CLB. Không phải mình lợi dụng công việc để phục vụ cho mục đích “đen tối” của mình đâu, nhưng mà các bạn hiểu chứ… bọn mình phải trao đổi thông tin với nhau… vì công việc mà. Và càng trùng hợp hơn là sau đó bọn mình có nhiều hơn cơ hội làm việc cùng nhau hơn, tin mình đi, là trùng hợp
đấy. Và rồi ngày định mệnh cũng đến, sau một buổi tối chở cô ấy về và tỏ tình trước cửa nhà thì cậu bé năm ấy đã được bước vào con đường tình yêu toàn màu hồng.
Một thời gian dài trôi qua, đó là vào một năm mới mình về nhà đón tết với bố mẹ. Và rồi mình chợt nhận ra “ê, bao giờ mày mới trưởng thành, bao giờ mới đủ sức lo cho bố mẹ và gia đình của mày vậy?”. Sẽ thật tốt biết mấy nếu lúc đấy mình tự nhủ “rồi sẽ được thôi, đừng lo xa quá”. Nhưng không, cậu bé “trưởng thành” năm ấy bắt đầu với những suy nghĩ “sự già đi của bố mẹ không chờ sự thành công của bản thân”, những suy nghĩ về nhà cửa, cưới vợ,… nói đúng hơn là tài chính.
Hết tết, cũng là lúc mình lên lại Sài Gòn, với sự nhớ nhung da diết cùng dòng suy nghĩ ở trên, mình phi thẳng qua nhà người yêu để gặp rồi nói với cô ấy “tương lai của em chắc chắn sẽ rất hạnh phúc”. Đến bây giờ mình vẫn nhớ như in cảm xúc được cô người yêu ôm lúc đấy.
Sau đó mình bắt đầu lao vào làm nhưng thứ mình nghĩ sẽ tốt cho tương lai, ngoài thời gian làm thêm ở Vinmart ra, mình học thêm về đầu tư, những kiến thức chuyên ngành, những kỹ năng đa dụng như thuyết trình, tư duy phản biện, ngoại ngữ,… Dần dần, quyết tâm càng cao, khiến thời gian dành cho người yêu mình càng ít. Cô ấy buồn không? Buồn chứ. Mình biết không? Mình biết. Nhưng cậu bé lúc đấy suy nghĩ thế này “sẽ ổn thôi, đánh đổi một chút ở hiện tại để cho tương lai không phải lo nghĩ”, thậm chí là “mình chú tâm vào sự nghiệp hơn tình yêu, cô ấy vẫn sẽ đi cùng mình thôi”. Những suy nghĩ của cậu bé “trưởng thành” khi ấy đã trở thành một cái cớ để cậu ấy biện minh cho sự thờ ơ của mình, đỉnh điểm là khoảng thời gian hai bọn mình một tháng chỉ đi chơi một lần. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, cô ấy nói chia tay.
Sau khoảng khắc này, mặc dù đã luôn tự nghĩ “chọn sự nghiệp là đúng đắn”, nhưng cậu bé “trưởng thành” đấy đã có nhiều đêm nằm khóc. Mỗi lần khi nhớ lại, mình lại muốn đấm cho cậu bé năm xưa vài cái và chửi “sao mày chỉ khóc mà không giữ cô ấy lại?” “sao mày nghĩ chỉ chọn sự nghiêp, sao không chọn cả hai? TẠI SAO?”. “Tại sao ư? Tại vì không thể chứ sao” – hẳn cậu bé lúc đó sẽ lấy lý do như vậy để biện minh...
Đến đây hẳn các bạn cũng biết mình đã gặp phải một chủ đề muôn thuở “tình yêu hay sự nghiệp?”, đến bây giờ mình cũng chưa biết làm thế nào cho đúng. Mà chắc hẳn khi mình nghĩ “làm thế nào cho đúng” thì có lẽ mình đã không đúng rồi, vì trên đời làm gì có chuyện đơn giản như “đúng” “sai” chứ. Nếu quay lại thời điểm đó, mình không biết làm thế nào là tốt nhất nhưng chắc chắn một điều, mình sẽ chọn cả sự nghiệp lẫn tình yêu.
Cảm ơn bạn đã đọc đến đây của bài viết, bạn đã giúp mình nhẹ lòng hơn khi ngồi đọc những dòng tâm sự này của mình. Chúc bạn hạnh phúc trên con đường phía trước.
🗓️29/07/2021 - Linn
Hôm qua bạn mình đã hỏi: "Trưởng thành là gì nhỉ?"
Well, mình lặng một lúc. Điều mà mình tưởng là đã biết, hóa ra mình lại chẳng có khái niệm nào.
Chúng ta thường hay được nghe những câu như: "Hãy trưởng thành đi"; "Đến khi nào thì em mới trưởng thành đây";.. Nhưng chẳng mấy ai nói cho chúng ta "trưởng thành" là như nào. Có thể vì không ai muốn làm một nhà đạo lý học, hoặc đơn giản hơn, chính bản thân họ cũng chưa bao giờ định nghĩa mà chỉ mường tượng về câu nói này.
Mình có search trên mạng. Đọc qua một số trang định nghĩa về cụm từ này, mình có thể hiểu được, không khác gì mình đã nghĩ mấy. Dù không có gì mới mẻ nhưng một cảm xúc nào đó đã thúc đẩy mình viết bài này: Liệu chúng ta có thật cần trưởng thành?
Thật khó để định nghĩa cụ thể về cụm từ này. Với mình, "trưởng thành" có lẽ là hành trình trình tu dưỡng, thay đổi của bản thân hướng đến một con người biết sống có ý nghĩa hơn, biết suy nghĩ một cách tích cực hơn - Đây là khái niệm của mình, ứng với cuộc đời mình nhé.
Thiết nghĩ, sự trưởng thành của mỗi người là khác nhau, nên thật khó để định nghĩa trọn vẹn, và áp dụng cụ thể cho tất cả mọi người.
Một ví dụ đơn giản. Mình ngày bé rất được chiều chuộng, dù gia đình không phải khá giả gì, nhưng việc nhà từ quét nhà đến nấu cơm không đến tay mình mấy, chính xác là mình cũng khá lười và bừa bộn. Nhưng khi sắp kết thúc Đại học, mình ra ở riêng, bản thân mình lại sống gọn gàng ngăn nắp một cách thái quá.
Việc sống gọn gàng và ngăn nắp hơn là một thay đổi lớn trong cuộc đời mình, điều mà mình thấy là bản thân đã trở nên tốt đẹp hơn. Với mình, đây có thể coi là một sự trưởng thành. (Hoặc một chứng "ám ảnh cưỡng chế" về sự sạch sẽ).
Nếu như trước kia mình khá lười đi chợ nấu ăn, thì khi sống một mình vẫn cơm canh bữa tối đầy đủ. Cho đến khi mình ở cùng một người bạn nữa, mình vẫn kiêm cả đi chợ nấu cơm mỗi ngày.
Có thể, trong quan niệm thường thấy thì việc đi chợ nấu cơm vốn là việc hiển nhiên của phụ nữ, nhưng trong xã hội hiện đại thì không còn quá áp đặt như vậy. Càng nhiều sự lựa chọn cho việc ăn uống hơn thì càng tạo điều kiện cho những con người "lười" như mình trước đó.
Nhưng dẫu sao, cái "lười" luôn là kẻ phản diện, là tố chất không được chào đón trong bất cứ hoàn cảnh nào. Và thật may, mình đã thay đổi. Từ một đứa "lười như hủi", mình chăm chỉ và đang dần cố gắng trở nên chu toàn trong cuộc sống hơn ngày trước rất nhiều. Với mình, đây là một thay đổi tích cực, và đó cũng là một sự trưởng thành.
Có những người sẵn nền tảng về sự chăm chỉ, chu toàn, gọn gàng, sạch sẽ từ rất sớm, vậy thì sự trưởng thành mà người khác mong đợi ở họ cũng sẽ khác mình. Có thể lớn lao hơn, như là việc cư xử thấu tình đạt lý, khéo léo lời ăn tiếng nói,..
Vậy nên, mình cảm thấy, "trưởng thành" giống như một kỳ vọng hoàn thiện bản thân mà người ta đặt lên mỗi con người.
Khi mình biết nấu một bữa cơm trọn vẹn, thì với bố mẹ mình đã một sự trưởng thành nhỏ rồi. Khi thấy căn phòng mình ở gọn gàng và ngăn nắp hơn ở nhà rất nhiều, bố mẹ mình cũng rất vui như mình đã đạt tới một điểm đến nào đó trong việc trưởng thành. Nhưng đó chỉ là sự trưởng thành của mình, đặt trong hoàn cảnh của mình thôi.
Well, thật sự mà nói. Mình vốn không quan tâm về việc trưởng thành lắm, bản thân mình cũng chẳng muốn trưởng thành.
Thay vì tìm định nghĩa về "trưởng thành" và tìm cách đạt được sự công nhận của mọi người về nó trên con người mình, mình nghĩ, tại sao phải áp mình trong những khuôn mẫu gò bó như thế?
Tất cả chúng ta đang sống và làm việc, đều vì mục tiêu hướng tới một cuộc sống tốt đẹp và một xã hội cũng tươi đẹp như thế. Vậy thì việc bản thân cần làm, đơn giản là: sống và phát triển sao cho có ích cho xã hội; sao cho xứng đáng với kỳ vọng của người sinh thành; sao cho bản thân trở nên tốt đẹp hơn; và xứng đáng với những người luôn yêu thương mình.
Việc "trưởng thành" - mình nghĩ không nhất thiết phải nằm trong giai đoạn nào ở trên cả. Đâu nhất thiết phải trưởng thành thì mình mới cống hiến được cho xã hội. Nào phải chỉ khi trưởng thành thì mình mới có thể tài giỏi như những gì ba mẹ mong đợi. Hay đâu phải việc trưởng thành mới khiến bản thân mình lạc quan, vui vẻ với đời.
Việc trưởng thành trước tuổi nhiều lúc còn khiến chúng ta dễ rơi vào phiền muộn, thậm chí là trầm cảm nếu như không tìm được phương hướng giải quyết.
Mỗi người sẽ đều có cách để bản thân trở nên tốt đẹp hơn. Không ai giống ai cả. Họ có thể trưởng thành, hoặc không. Miễn sao không hành động trái luân thường đạo lý, không làm trái pháp luật hay lương tâm.
Còn cá nhân mình, tự mình thấy bản thân đã phần nào trưởng thành.
Dù đã biết "ngậm mồm" im lặng không kể ai khi bị chơi đểu; không hùa nói xấu ai đó cùng nhóm bạn thân; thôi tranh cãi với roommate về việc ở nhà tao vẫn nấu món này như này, mày không nấu thì kệ mẹ tao đi, đừng bắt tao phải làm theo cách nấu của con trời ơi đất hỡi nào đó nếu tao không muốn; hay ngừng chỉ ra sự trì hoãn của người bạn cố chấp luôn không chịu thay đổi bản thân để có thể với tới được những ước mơ xa; bla bla..
Thì mình vẫn không thể không comment thể hiện sự hả dạ khi bà Xuân bị ông Khang cho cái bạt tai nhớ đời trong phim Hương vị tình thân; hay thể hiện sự uất ức khi lũ bạn cũng không thấy vấn đề gì ở tin nhắn mà mình đã đắn đo, thậm chí còn hỏi thêm 1 người trong cuộc nữa trước khi đề xuất với chị kế toán và rồi nhận lại được cái sự cáu kỉnh vu vơ đâu đó vì chị ta chểnh mảng công việc;..
Có thể, những điều mà mình cho rằng là sự trưởng thành của bản thân ở trên chẳng có nghĩa lý gì với bạn. Nhưng bỏ qua đi, vì mình vốn dĩ đâu cần trưởng thành. Những điều đó cũng chẳng thể nào làm ảnh hưởng đến sự phát triển đất nước, xã hội, hay làm gián đoạn được kế hoạch phát triển sự nghiệp của mình. Có chăng thì làm thay đổi cái nhìn của mọi người xung quanh về mình mà thôi.
Nhưng mình nghĩ thế này. Mình sống cho bản thân chứ không phải ai khác, vậy nên mình không cần làm hài lòng tất cả mọi người. Chính xác là không thể. Có chăng, người duy nhất mà mình cần có trách nhiệm để tâm chính là những người đã sinh thành và nuôi dưỡng mình. Những người vốn yêu thương mình sẽ không vì một góc nhìn trái chiều mà quay lưng. Còn lại không quan trọng.
Tin mình đi. Nếu bạn bỏ được gánh nặng về việc làm hài lòng tất cả mọi người, bạn sẽ sống dễ chịu hơn rất nhiều. Tất nhiên, cũng đừng vì thế mà quá ích kỷ.
Ngay cả thời điểm mình còn hành xử như một đứa trẻ trâu bên lũ bạn thì mình cũng đã có những suy tính cho kế hoạch tương lai của mình. Nếu bạn từng đọc một số bài của mình trước đó, có thể bạn sẽ thấy mình cũng từng có những suy nghĩ đã khá "trưởng thành".
"Trưởng thành" không phải một nhân phẩm, cũng chẳng phải một mục tiêu sống. "Trưởng thành" chỉ là một nhân tố trong hành trình phát triển của bản thân
Trong khi, không nhất thiết phải "trưởng thành" chúng ta mới làm cuộc sống thêm ý nghĩa, mới khiến cuộc sống của ta tốt đẹp hơn, vậy thì tại sao chúng ta phải theo đuổi khái niệm gò bó này?
Qua bài viết này, mình chỉ muốn mọi người có cái nhìn thoáng hơn về việc trưởng thành thôi. Nhiều người lấy việc "trưởng thành" để đánh giá một con người trong khi cụm từ này chẳng phải chuẩn mực nhân phẩm. Vậy thì tại sao chúng ta lại cứ phải cố theo đuổi giá trị vô hình này làm gì trong khi bạn có thể giành thời gian để suy nghĩ cách tạo giá trị của bản thân cho chính mình và xã hội
Không thể tùy tiện rơi lệ!
Ngày còn bé, ta khóc khi bị ngã, khóc khi bị mắng, khóc vì một món đồ chơi yêu thích bị hỏng. Khi ấy, nước mắt đến dễ dàng, như một cách để gọi mẹ, để được dỗ dành, để thế giới xung quanh biết rằng ta đang tổn thương.
Lớn lên rồi, ta hiểu rằng không phải lúc nào cũng có thể bật khóc. Có những lúc lòng nặng trĩu nhưng vẫn phải mỉm cười, có những nỗi buồn chỉ có thể giấu kín trong tim. Trưởng thành đồng nghĩa với việc học cách kiểm soát cảm xúc, không phải vì không còn đau mà vì ta biết mình phải mạnh mẽ hơn.
Nhưng đôi khi, ta cũng nên cho phép mình rơi lệ—một cách chân thành, một cách tự nhiên, như một sự giải thoát. Vì nước mắt, dù kìm nén hay buông lơi, vẫn là một phần của con người ta.